Viết linh tinh
Biet on Va Su Cho Nhan

Biết ơn và sự cho nhận

Đôi khi mình bị thấy tội lỗi khi mà không hiện thực hóa sự biết ơn bằng một hành động cụ thể như tặng một món quà hay làm gì đó cho người kia. Lấy ví dụ từ một sự việc cụ thể. Mình chơi với thằng em Duẩn, cũng rất quý, và cũng biết ơn từ những lúc làm dự án chung, đến việc thằng em nhận handover từ mình. Trong lòng mình có một trigger cần phải tặng gì đó mỗi khi có dịp gì đó. Nhưng rồi lại thấy không biết tặng gì, làm gì. Mà chắc gì thứ mình tặng đã được trân trọng.

Cần phải có suy nghĩ sâu hơn ở đây. Ví dụ mình tặng một thứ mình trân trọng nhưng chưa chắc họ đã trân trọng dẫn đến rác nhà và lãng phí. Vậy không tặng nữa luôn hay sao? Rồi làm sao để thể hiện sự quan tâm, biết ơn. Không nói ra, không thể hiện ra thì ai biết.

Có một cách, đó là sự hiện diện. Sự hiện diện cực kỳ quan trọng, và cũng là điều đáp lễ ý nghĩa nhất. Không nhất thiết phải làm gì cả, chỉ cần ở đó đúng lúc người mình biết ơn cần sự giúp đỡ. Kể cả không phải lúc người kia cần mình thì sự hiện diện vẫn quan trọng.

Vậy việc biết ơn đúng người cũng quan trọng nha. Nhưng đó là một câu chuyện khác. Quay trở lại việc tặng quà. Nếu như mình vẫn muốn tặng một thứ mình trân trọng cho người khác, nhưng thành ra lại là sự dư thừa thì sao. Hãy ngăn chặn ngay điều này. Tốt nhất đừng tặng. Hãy trao đổi trực tiếp nếu có thể. Chỉ tặng khi biết người đó muốn gì hoặc sẽ cần đến điều gì thôi.

Còn lại hãy hiện diện.

Thực chất thì sự hiện diện của mình là có hạn. Một ngày chỉ có 24 tiếng, một người thì chỉ có một cuộc đời. Vậy hãy ưu tiên trao sự hiện diện của mình cho những người quan trọng nhất. Đặc biệt là vào những lúc họ cần mình nhất. Ví dụ:

  • Ở bên chính bản thân mình. Đôi khi mình lại quên đi chính bản thân mình, nhưng thật ra việc hiện diện cho chính mình lại là điều quan trọng nhất.
  • Ở bên gia đình bất cứ khi nào có thể.
  • Hiện diện cho những người mình xem trọng.

Khi những người khác không cần sự hiện diện của mình, thì hãy tập trung quay lại hiện diện cho bản thân.